main billboard

Cứ thế, từ hố nầy đến hố khác, người dân Huế đã tìm được vào khoảng hơn năm ngàn người.


            Biến cố Tết Mậu Thân xẩy ra đã đúng 50 năm (1968 – 2018) nhưng đối với dân miền Nam Việt Nam, đặc biệt là xứ Huế, nỗi đau vẫn còn đó, vết thương lở loét chẳng bao giờ lành.  Ngoài cố đô bị tàn phá tang tành, niềm đau mất mát người thân kéo dài đến bây giờ bởi sự ngang ngược của chế độ cộng sản.  Cho đến nay họ vẫn chà đạp lên nỗi thống khổ của người dân, coi đó là “chiến thắng lịch sử”.

            Viết bài nầy, tôi không có mục đích tường thuật biến cố đau thương nầy.  Chuyện nầy đã có hằng chục, hằng trăm người viết rồi.  Hơn nữa, Tết Mậu Thân tôi đang thụ huấn tại Sài Gòn, và hứng trận trực tiếp biến cố nầy ở đó.  Riêng Huế, quê tôi, nơi chịu trận nặng nề nhất, tôi chỉ chứng kiến những hậu quả tang thương bởi bàn tay tội ác của VC.

            Vào khuya Mồng Một Tết Mậu Thân, tôi cùng người anh con ông bác ruột (đang thụ huấn tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung) được ra phép Tết và ở lại nhà một người chị bà con ớ Phú Nhận.  Đang ngủ, chừng 1-2 giờ sáng gì đó, bỗng nghe súng nổ tứ phía và liên tục, có khi đạn xéo đâu gần nhà.  Chúng tôi biết có chuyện nhưng chẳng biết đích xác chuyện gì.  Sáng ra vẫn chưa biết điều gì đã xẩy ra, cho đến gần trưa nghe thông báo từ trực thăng mới biết VC đang tấn công Bộ Tổng Tham Mưu và phi trường Tân Sơn Nhất (nhà chị tôi ở gần đó).  Cũng theo kêu gọi từ trực thăng, chúng tôi cùng đồng bào phải nhanh chân di tản ra khỏi khu vực.  Hai anh em tôi đang chạy trên đường Võ Di Nghi thì bị trực thắng nhà ta quạt cho một loạt đạn.  Tôi suýt chết vì một viên viên đạn bay như gió, vèo qua tai, chạm phải cửa sắt nhà người ta.  Tôi nhặt viên đạn còn nóng bỏ túi, đem về làm kỷ niệm.  Nếu viên đạn ấy nhích qua nhích về một tí thì tôi đã xong đời rồi.  Có lẽ mấy ông trực thăng tưởng hai anh em tôi là VC vì anh tôi mặc áo lính còn tôi thì mặc sắc phục cảnh sát, khác với đám thường dân chạy loạn bên cạnh.  Chiều hôm đó, anh tôi trình diện Tiểu Khu Gia Định, tôi lần mò về Học Viện, không dám tự ý đi đâu, nếu không được điều động làm công tác.

            Cuối năm 1968, tôi tốt nghiệp và được về Huế làm việc.  Thành phố Huế trước ngày tôi đi và bây giờ khác nhau một trời một vực.  Tất cả đã đổ nát.  Sự đổ nát của Cố đô Huế thật khủng khiếp.  Hoàng Thành tang hoang, cầu Trường Tiền gãy gục xuống sông Hương, phố xá phần lớn sập đổ, đường sá loang lổ vết đạn…Am thờ các vong linh tử nạn (bất kể phe nào) hình như nhà nào cũng có, nơi nào cũng có.  Nhà anh chị tôi ở đường Trần Hưng Đạo cũng có một cái am thờ một người lính VC!  Khi yên ổn, anh chị tôi từ chỗ tản cư về nhà thì thấy người lính nầy chết nằm vắt vẻo nơi cầu thang lên lầu.  Anh chị tôi phải thuê người đem chôn đâu đó.  Chị dâu tôi sợ quá, lập am thờ, rằm mồng một có hương hoa trái cây “tiếp tế” cho anh VC nầy!

            Cùng số phận với dân Huế, đại gia đình tôi dường như nhà nào cũng có người mất tích hoặc bị VC giết, gần nhất là chú em rể của tôi.  Sau Mậu Thân, khi đang làm việc tại Huế, tôi cùng em gái tôi đi tìm xác chồng nó là CSDC Quảng Ngãi về quê ăn Tết, bị VC bắt đi vào ngày Mồng Hai Tết khi đang ngồi với vợ con trong nhà.  Và em tôi đã tìm được xác chồng nhờ cái răng bạc và cái quần cụt nó mặc khi bị bắt.

            Với dân Huế, qua biến cố Mậu Thân, VC đã tự phơi bày sự dã man tàn độc, phi dân tộc nhất của csVN trong lịch sử đất nước.  Trong một ngàn năm bắc thuộc không hiểu người Tàu đã lần nào tàn sát dân Việt kiểu ghê gớm như thế không?  Trong một trăm năm đô hộ của giặc Tây, không biết người Pháp có lần nào chôn sống tập thể người Việt Nam một cách khủng khiếp như thế không?  Dù Tàu, Tây chẳng thương chi dân mình nhưng tôi tin là họ không làm như thế, nhưng nếu có làm thật thì cũng có thể hiểu được vì họ là người ngoại chủng.  Đằng nầy, cùng là người Việt Nam nhưng csVN đã làm như thế, họ chủ trương “giết lầm hơn bỏ sót” lùa tất cả những người mà họ nghi là quân nhân, cán bộ công nhân viên VNCH, các đảng phái quốc gia…đi, bắt những nạn nhân nầy tự đào hố, sau đó những nạn nhân nầy bị trói tay tập thể để rồi bị bọn cán binh VC tống xuống hố, chôn sống!!!  VC tàn bạo và dã man đối với người đồng chủng/đồng bào hơn cả người ngoại quốc.

            Có chứng kiến tận mắt những hố chôn tập thể mới thấy được bản chất khát máu của những con người cộng sản.  Em gái tôi và tôi đi từ địa phương nầy đến địa phương khác, từ hố mộ tập thể nầy đến hố mộ tập thể khác để tìm người thân.  Khi lớp đất/cát cuối cùng được đào lên, hằng chục, hằng trăm xác chết trong các tư thế nằm, ngồi, đứng chết sát nhau, chồng lên nhau, và tất cả đang bị trói trông thật khiếp đảm...  Xác người nằm dưới lòng đất gần như còn “tươi”.  Sau khi đem lên mặt đất mới đổi qua màu đen và bắt đầu phân rã.  Máu người trào ra…và mùi thối xông lên nồng nặc.  Tội nghiệp mấy người có nhiệm vụ bốc mộ, họ bất chấp mọi sự kinh tởm và mùi xú uế, đào và đem từng xác người đặt trên mặt đất để thân nhân đến nhận diện…Em gái tôi nhận ra chồng nó trong hằng trăm xác chết nầy tại quận Phú Thứ.

            Cứ thế, từ hố nầy đến hố khác, người dân Huế đã tìm được vào khoảng hơn năm ngàn người.  Những xác chết có thân nhân nhận diện, được gia đình đem về chôn cất.  Những xác chết không còn nguyên vẹn, hoặc không có thân nhân nhận lãnh, chính quyền tự lo liệu chôn cất đàng hoàng tại những vùng đất quanh thành phố Huế, nơi được chôn nhiều nhất là Đàn Nam Giao.  Chưa bao giờ xứ Huế có một đám tang tập thể “lớn” như vậy.  Chưa bao giờ kinh đô Huế phủ trắng một màu tang kinh khiếp từ nội thành đến các vùng phụ cận như vậy.  Khắp các trường học, màu khăn sô trên đầu các em học sinh cũng nhan nhãn trong lớp học và giữa sân trường.  Đó là hình ảnh trung thực, rất trung thực của Huế sau Tết Mậu Thân năm 1968 mà tôi là người tận mắt trông thấy.  Năm mươi năm, hình ảnh nầy chưa phai nhạt trong lòng người dân Huế.  Thế mà, nhà cầm quyền hiện nay tại Việt Nam cho đó là một “chiến thắng”!  

            Chiến thắng là chiến thắng nào, thành quách đổ nát người đào hố chôn!

            Nếu đó là “chiến thắng” thì là chiến thắng của chủ nghĩa cộng sản đối với dân tộc Việt Nam mà kẻ thực hiện không ai khác là VC, những con người Việt Nam mất gốc, tôn thờ một chủ nghĩa ngoại lai.  Kể từ khi xuất hiện trên trái đất, cộng sản đã giết hại trên dưới 100 triệu sinh linh.  Nga và Trung cộng mỗi nước cũng đã tàn sát hàng chục triệu dân mình.  Từ Cải Cách Ruộng Đất tại đất Bắc đến Thảm Sát Mậu Thân ở Huế, VC giết dân Việt không gớm tay chẳng qua đó cũng là “truyền thống” khát máu chung của cộng sản quốc tế!  Đó là cái nhục mà đảng csVN phải gánh trước Tổ Quốc và Dân Tộc Việt Nam.

            Cho đến nay, hằng năm họ vẫn ăn mừng chiến thắng, một “chiến thắng” trên máu xương và nước mắt của chục hàng ngàn người dân trong 25 này đêm họ chiếm Huế.  Để tô vẽ cho “chiến thắng” nầy và chạy tội trước lương tâm và lịch sử dân tộc, họ từng tuyên bố, đại ý “những người bị giết trong biến cố Mậu Thân là do bom đạn Mỹ Nguỵ tàn sát, cách mạng không giết họ”!

            Đúng là luận điệu trơ tráo.  Biết rằng chiến tranh nào cũng chết chóc, bom đạn nào cũng vô tình, nhưng “bom đạn Mỹ Nguỵ” không giết đồng đội và đồng bào mình một cách tán tận lương tâm như thế.  Mỹ và VNCH không hề thù hận với người nhà mình, không có lý do để trói tay, chôn sống tập thể đồng đội và người dân của mình như thế.  Hành động man rợ đó chỉ được kích động bằng hận thù, một chủ trương đặc thù của chủ nghĩa cộng sản mà những kẻ cuồng tín csVN đã hấp thụ và thực hành triệt để.  Con người ai cũng thế, chín người mười ý, khác chính kiến là chuyện bình thường.  Chỉ có chủ nghĩa cộng sản mới chủ trương “đồng phục tư tưởng”, coi những người khác chính kiến là thành phần “đáng tội chết”.  Đó là lý do csVN đã coi đồng bào mình, những người không ở trong hàng ngũ của họ như kẻ thù.  Họ không ngần ngại giết sạch, giết hết để nhuộm đỏ đất nước Việt Nam.  Bất cứ một chính thể nào, dù độc tài sắt máu đến đâu, nếu có chút lương tri dân tộc, không ai tàn ác với dân tộc mình như csVN.

            Thử hỏi, ai lật lọng lợi dụng ba ngày hưu chiến trong dịp Tết để tấn công đối thủ?  Và khi đã tràn ngập được lãnh thổ của đối phương, ai bắt những người nghi là người của đối phương đem đi thủ tiêu?  VNCH không làm chuyện đó.  VNCH không tráo trở, lợi dụng dịp hưu chiến để tấn công Bắc Việt hoặc các vùng VC tạm kiểm soát tại miền Nam trong ba ngày Tết thiêng liêng của dân tộc.  VNCH là nạn nhân của sự gian dối, là kẻ bị tấn công bất ngờ trong khi cho phép một số quân nhân và công chức được phép về ăn Tết với gia đình.  Trong khi chật vật chống kẻ thù xâm lăng, không có thể chế nào, kể cả VNCH lại có chủ trương ngược đời là bắt con dân của mình đi thủ tiêu.  Trong khi mọi binh sỹ, mọi khẩu súng đều hướng về kẻ thù trước mắt, VNCH làm sao có thể có chủ trương đi gom tóm để tàn sát tập thể quân dân của mình đang vui Tết ở mọi địa phương?

            Nếu trên đường VC dẫn các “tội nhân” về núi bị Mỹ oanh tạc giết chết thì xác các nạn nhân sẽ nằm phơi trên mặt đất.  Đằng nầy, các nạn nhân bị trói chùm với nhau, nằm chết chồng chất lên nhau trong các hố chôn tập thể!  Ai trói họ?  Ai chôn họ trong các hầm chôn tập thể đó?  “Mỹ Nguỵ” sau khi oanh tạc, bắn đại bác giết họ rồi liền nhảy dù xuống trói từng người lại với nhau, chôn tất cả họ vào những hố chôn như thế?  Không ai có thể tin những luận điệu ngang ngược như thế của csVN.  Họ nói lấy được để chạy tội.  Nhóm Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân…đúng là những kẻ “ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản”.  Họ sinh ra, lớn lên, được giáo dục tại miền Nam, ra đời phục vụ dưới các chính thể VNCH thế mà họ hoạt động cho VC, ít nhiều bàn tay họ đã dính máu dân Huế trong biến cố Thảm Sát Mậu Thân.  Ông HPNT, (thầy dạy Văn của tôi năm Đệ Nhị, trường Quốc Học) khi được phỏng vấn về vấn đề Mậu Thân đã trả lời tiên hậu bất nhất.  Tôi bất mãn nhất là phát biểu sau đây của ông: “Năm 75, 76, 77 khi đi làm thuỷ lợi tại Khe Đá Mài chúng tôi đào lên một hầm chôn tập thể toàn là người lính đội mũ tai bèo và mặc đồ quân giải phóng, chứng tỏ cái gọi là “Thảm sát Mậu Thân” chỉ là trò bịp của thực dân”! Tôi không biết điều nầy có thật hay không vì chưa hề nghe ai nói, ngoài “phát hiện” nầy của ông HPNT.   Có hai trường hợp.  Một, ông HPNT bịa chuyện nầy để bao che cho VC.  Hai, ông HPNT nói thật, nghĩa là có hầm chôn tập thể lính VC.

            Nếu trường hợp một đúng, nghĩa là ông HPNT bịa chuyện thì thật đáng khinh con người trí thức của ông.  Nếu không bịa chuyện thì trí óc ông cũng có vấn đề.  Sau Mậu Thân chiến tranh, súng đạn, chết choc…vẫn xẩy ra từng ngày nơi các vùng rừng núi xa xôi của tỉnh Thừa Thiên (kể cả Khe Đá Mài).  Từ Mậu Thân đến thời điểm ông “phát hiện” hố chôn tập thể lính VC là 8 năm (nếu chỉ tính tới năm 1975).  Với khoảng thời gian dài như thế, với thực trạng chiến tranh ngày càng khốc liệt như thế, tại sao ông dám quả quyết là mồ chôn các lính VC là do VNCH và Mỹ thực hiện trong dịp Tết Mậu Thân?  Chỉ với một “phát hiện” mơ hồ như thế, chỉ với một hố chôn tập thể lính VC không biết có từ bao giờ, ông đã đánh đồng tất cả những hố chôn tập thể khác do VC thực hiện trong dịp Tế Mậu Thân đều do Mỹ và VNCH làm!?  Và do đó, theo ông, chuyện “Thảm sát Mậu Thân” do VC ra tay là hoàn toàn bịa đặt?  Tôi luôn tôn sư trọng đạo, nhưng trong trường hợp nầy, ông thầy của tôi không còn đáng kính nữa.  Khi mới ra tù, tôi được bà xã dẫn đi xem buổi trình chiếu phim tài liệu “A Television of History” do PBS thực hiện, tại trường Nguyễn Chí Diễu.  Tới nơi, tôi thấy ông HPNT ngồi đó, chủ trì buổi trình chiếu.  Ông nhìn tôi không mấy thiện cảm và với vẻ mặc dương dương tự đắc của người “bên thắng cuộc”.  Cái gọi là “Chiến thắng Mậu Thân” đang được PBS bình luận và quảng bá đã đánh trúng tim đen ông!  Không còn dáng vẻ nghệ sỹ như ngày xưa đứng lớp, ông ngồi đó với một khuôn mặt thù hận và sắt máu! Tôi thật sự chán ngán cho người trí thức nầy.  Ông quá cuồng cộng đến độ quên cả lý trí và lương tri con người.  

            Nếu trường hợp hai đúng, nghĩa là ông HPNT đã phát hiện hố chôn tập thể lính VC thật thì, ai là thủ phạm?  Như đã trình bày ở phần trên, tôi hoàn toàn không tin Mỹ và VNCH làm chuyện ấy trong biến cố Mậu Thân.  Khi VC đang tổng tấn công vào tỉnh Thừa Thiên và cố đô Huế, họ đang bận tay, quá bận tay để giữ vững phòng tuyến vốn đang quá mỏng (vì bất ngờ và binh sỹ nghĩ phép), làm sao họ có thể thực hiện chuyện vô lý đó.  Có thể hố chôn lính VC nầy đã có từ trước rất lâu hoặc sau Mậu Thân do Mỹ trải bom hoặc đụng trận được quân đội VNCH đào hố chôn tập thể.  Nếu đúng như thế thì ngôi mộ tập thể lính VC nầy không liên quan gì đến “Thảm sát Mậu Thân” do VC gây ra cả, thưa ông thầy.  Trường hợp hố chôn lính VC nầy có trong dịp Tết Mậu Thân thì khả năng đó là trò “gắp lửa bỏ tay người” của VC.  Có thể những người lính VC nầy bị giết trong khi tấn công Huế, đồng đội của họ đem về chôn ở đó để vừa trọn tình trọn nghĩa với đồng đội, vừa để vu oan giáng hoạ cho Mỹ và VNCH trong tội ác tàn sát và chôn sống người dân Huế.  Hơn nữa VC cũng có thể “trang bị” nón tai bèo, áo quần quân giải phóng cho các nạn nhân xấu số trước hoặc sau khi ra tay tàn sát họ, tạo một chứng cứ giả để đổ thừa việc chôn sống người đồng loạt trong biến cố Mậu Thân là do Mỹ và VNCH chủ mưu.

            Trò lưu manh, ném đá dấu tay là ngón “nghề chuyên nghiệp” của csVN, bọn người mà thầy tôn thờ, không lý ông thầy không biết?!

            Trường hợp của những hố chôn tập thể tại các quận ngoại ô, phát hiện một vài tháng sau khi VNCH và đồng minh đã đánh bại VC, chiếm lại thành phố Huế và tỉnh Thừa Thiên có thể nguỵ tạo, tung hoả mù để đổ thừa.  Thế còn các hầm chôn tập thể trong nội thành Huế như tại Chùa Áo Vàng, Trường Tiểu Học Gia Hội, Bãi Dâu và rải rác nhiều nơi khác được phát hiện ngay sau khi VNCH chiếm lại Huế thì sao, do ai thực hiện?  Ai đào hố chôn sống bốn giáo sư người Đúc, dạy tại Đại Học Y Khoa Huế trong khuôn viên chùa Tường Vân?  Không lý cũng do “Mỹ Nguỵ” thực hiện trong thời gian VC tạm chiếm, làm chủ thành phố Huế?  Chỉ có những người mất trí mới tin như thế.  Chỉ có những kẻ vô lương mới tuyên truyền lếu láo như thế để chạy tội cho VC.

            Cái gì cũng thế, dù đau thương đến đâu rồi cũng được thời gian hoá giải.  Nhưng riêng biến cố Tết Mậu Thân là trường hợp ngoại lệ, không bao giờ phai nhạt đối với người dân Huế nói riêng, dân miền Nam Việt Nam nói chung.  Tại sao?  Tại vì hằng năm những kẻ tội đồ phi dân tộc ấy, chế độ csVN tàn bạo ấy vẫn kỷ niệm “chiến thắng Mậu Thân”.  Đó là một hành động cào vào vết thương đang mưng mủ nên vết thương chẳng bao giờ lành da liền thịt được.  Đã tàn sát đồng bào không nương tay, đáng tội diệt chủng, bây giờ dựa vào sức mạnh bất chính, họ vẫn huyênh hoang “chiến thắng”.  CSVN đã và đang thách thức lương tri dân tộc, xấc láo với tiền nhân, ngồi xổm trên hồn thiêng sông núi.  Do đó, không thể thứ.

            Đó là một tội ác tày trời ngàn đời không thể quên được.

            Định Nguyên

            Viết để nhớ 50 năm biến cố Mậu Thân
            (1968 – 2018)